Click to listen highlighted text!

LỰA CHỌN

       

– Mẹ, mẹ đừng sinh em bé nữa

          Nó nói đến lần thứ ba thì không kiên nhẫn được nữa. Mẹ nó vừa lướt điện thoại vừa ư ử hát.

          – Mẹ! Mẹ có nghe thấy con nói gì không – nó đập bàn cái rầm

          Mẹ nó ngẩng đầu lên, mắt nhìn nó hờ hững. Một lát, vẫy tay ra hiệu cho nó ngồi xuống.

          – Làm sao mày cứ xoắn hết lên thế hả con? Tao đẻ chứ có phải mày đẻ đâu.

          Nó uất ức đứng lên, giơ tay chỉ đám em đang nằm, ngồi xung quanh trong căn phòng hẹp.

          – Mẹ nhìn xem! Mẹ đã làm gì đây? Mẹ chỉ biết đẻ thôi, còn chúng con đang sống như thế nào? Mẹ có biết không? Mẹ làm mẹ như thế à?

          “Bốp”. Một cái tát trời giáng xuống má nó. Con bé mười bảy tuổi rồi nhưng chiều cao chỉ đúng tầm cái tát của mẹ. Nó loạng choạng, dúi đầu xuống cái bàn học của con em. Mẹ nó tiện thể, giơ chân sút thẳng vào sau lưng nó:

          – Đ.m mày, mày tuổi l. gì mà dạy tao. Mày thích dạy tao à?

          Mẹ nó giơ tay định túm tóc nó thì con bé Ngọc, con bé Dung lao tới che cho chị. Hai đứa kia thì đồng loạt gào lên tru tréo.

          – Ông ơi! Ông ơi, cứu chị Vân! Mẹ cháu đánh chị.

          – Câm mồm! Tao giết chết cha chúng mày đi bây giờ!

          Mẹ nó trợn mắt lên, nghiến răng trèo trẹo, định lao vào đám con thì ông nó trên gác chạy xuống

          – Cái gì vậy hả? Mới sáng sớm ra, chúng mày đã làm loạn à?

          Mẹ nó buông nó ra, rồi quay sang thanh minh với ông nó:

          – Con dạy nó. Con cái mất dạy, nứt mắt ra đã lên giọng dạy mẹ!

          – Thôi chị im mồm đi. Bên thi hành án người ta vừa gọi kia kìa!

          Mẹ nó ngồi phịch xuống giường, khóc lên tu tu. Nó liếc nhìn mẹ, nhếch mép cười, rồi cúi nhặt những quần áo mẹ nó vừa thay ra vứt bừa dưới đất mang ra chậu giặt.

*****

          – Chị Vân mai đi họp phụ huynh cho em nhé! – Con Ngọc chìa ra cho chị cái giấy mời

          – Mai chị tăng ca rồi. Để chị bảo ông!

          – Ông không đi đâu chị ạ. Lần trước ông bảo: tao chẳng còn mắt mũi nào đi gặp cô.

          Cũng phải thôi, mẹ nó bảo ông đã tư vấn cho chồng của cô giáo chiếm hết mọi tài sản khi ông ta kiếm cớ li dị vợ.

          – Thôi để tí nữa chị gọi điện xin phép cô. Dạo này nghỉ công bị trừ lương nhiều lắm.

          Nó ít tuổi nhất xưởng nhưng chăm chỉ đi làm nhất xưởng. “Cũng may mày có sức khỏe, đi làm quanh năm mà chả thấy hu hơ ốm đau gì”, các chị trong xưởng bảo thế. Cũng có chị chạc tuổi mẹ nó thì thương tình “Bằng tuổi mày, con chị còn đang nhõng nhẽo mẹ. Làm nhiều sắt người ra, con gái mười bảy mười tám mà người cứ sắt seo lại”.

          Nghe các chị nói thế, nó chỉ cười. “Vất vả sớm, sau này sướng mới thích các chị ạ”, Tuyên hay bênh nó thế. Tuyên làm bên là ủi, hay kiếm cớ ngồi gần nó trong bữa ăn trưa. Nó cảm nhận được ánh mắt của Tuyên nhưng vờ như không hiểu.

          – Chiều nay, Vân chờ tôi, tôi nhờ chút việc nhé.

          Có một lần Tuyên hẹn nó thế trong bữa ăn trưa vội vàng. Buổi chiều hôm ấy, nó may hỏng một chiếc cổ áo. Tan ca, nó lấy xe thật nhanh, đi đường tắt về nhà.

          “Anh đừng trêu em”

“Anh biết là em hiểu. Anh chỉ muốn chia sẻ với em thôi”.

“Lúc này, em chưa thể nghĩ tới chuyện gì khác”

“Chẳng lẽ không được làm bạn để động viên em sao”

Những tin nhắn ít ỏi. Nó không có nhiều thời gian để nhắn tin trò chuyện. Sau khi tan ca, nó về quán cô Dậu quét dọn, rửa bát và trở về nhà khi người mệt lử. Mẹ nó thấy nó về thì vội vàng quẳng cho nó hai đứa em “tao mệt bã cả người với lũ ôn này rồi”. Nó cũng mệt bã nhưng nó không đành lòng khi nhìn hai đứa em cùng mẹ khác cha hớn hở cười khi thấy chị về. Bố của Ngọc đã đi xa như bố nó, bố cái Dung đang ở trong tù. Nó không biết bố của Thiên và Phước. Đứa nào cũng ngoan nhưng thật tội nghiệp. Đúng là cái nghiệp, khi được sinh ra làm con của mẹ nó.

*****

– Mẹ, mẹ đừng sinh em nữa nhé!

Mẹ nó đang tô son nên không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nó sắc lẻm. Nó mạnh dạn ngồi lại sát bên mẹ.

– Tội các em lắm mẹ ơi!

– Tội, tội cái mả cha mày! Tao đẻ tao nuôi – mẹ nó ném mạnh thỏi son xuống bàn – Mày muốn tao vào tù phải không? Con cái mất dạy!

Lại tu tu khóc. Sao mẹ nó sợ đi tù như thế mà lại có gan đi buôn bán thứ chết người đó nhỉ. Mẹ nó đâu phải người ít học.

– Ở đâu ra cái giống con cái muốn mẹ đi tù thế hả. Hay bố mày chết rồi nên mày bắt nạt tao. Hu hu, chồng ơi là chồng!

Nó suýt nữa thì bật cười. Trông cái điệu mẹ nó giả vờ đau khổ buồn cười kinh khủng.

– Con sẽ nói chuyện này với ông ngoại.

Mẹ nó bắt thóp được là nó sẽ im lặng. Nó thương ông vì ông cũng đang phải vất vả để nuôi mẹ và các em nó.

– Cuối tuần này nghỉ một buổi rồi mang đồ thăm nuôi cho bố cái Dung nhé!

– Mẹ đi đi. Để con trông em cho.

– Không, tao không đi. Nhìn cái mặt nó là tao không chịu được. Cứ như là vì tao mà nó tù tội

Nó cũng không muốn gặp mặt bố cái Dung. Cái Dung ngoan lắm nhưng bố nó như một con quỷ. Con quỷ ấy mò vào phòng chị em nó, bịt mồm nó bắt làm chuyện kinh hoàng. Lúc đó nó mới mười ba tuổi.

– Mày vẫn thù nó chuyện ngày xưa à. Yên tâm, bây giờ nó ở sau song sắt rồi, không làm được gì mày đâu.

Đấy, mẹ nó bình thản với nỗi đau của nó như vậy. Thân thể nó như bị xé rách sau cái đêm kinh hoàng ấy, thế mà mẹ nhìn nó một lượt từ đầu đến chân rồi buông một câu:

– Thôi không sao đâu. Đứa con gái đéo nào rồi chả phải mất trinh.

Từ lúc đó, nó biết tất cả mọi chuyện sẽ phải tự giải quyết, kể cả việc giấu một con dao dưới đầu giường. “Tôi sẽ kể với ông, kể với tất cả mọi người trong phố này” Có lẽ ánh mắt căm hờn như mắt con sói con của nó khiến bố cái Dung chùn bước. Nó được yên ổn không bao lâu thì ông ta bị bắt. Mẹ nó vô can vì ông ta nhận tội hết “để mẹ nuôi em”.

Nhưng rồi mẹ nó cũng không gặp may mắn mãi. Khi cái Dung tròn một tuổi thì một ngày công an ập tới nhà. Nó chỉ kịp gọi điện cho ông về để chứng kiến mẹ nó bị tống lên xe hòm. Những túi bột trắng xóa mẹ nó cất kĩ trong góc nhà được vứt lên xe. “Phen này thì mọt gông rồi” Nó nghe loáng thoáng người ta nói thế trong đám đông phía sau.

Nhưng một ngày nó lại thấy mẹ về. Mẹ ôm lấy cái Dung thơm lấy thơm để “Cảm ơn con gái, cảm ơn bùa hộ mệnh của mẹ”. Thì ra vì cái Dung còn bé nên mẹ nó được hoãn thi hành án, được ở nhà nuôi con

Vậy là từ đó, nó chứng kiến mẹ mang thai liên tục. Cái Dung vừa đi mẫu giáo, bụng mẹ nó đã lùm lùm. Rồi thằng Thiên, thằng Phước ra đời nối tiếp. Nó chẳng biết bố của hai đứa ấy là ai, chỉ biết đêm nào ông cũng thức đến khuya vì nhận việc làm thêm. Học xong lớp chín, nó cũng nghỉ học đi làm.

*****

“Chúc mừng em, sinh nhật tuổi 18”

Một bó hoa nhỏ đặt trên bàn máy. Nó liếc nhìn sang góc xưởng, nơi Tuyên đang sửa soạn đồ chuẩn bị làm việc. Nó nhắn tin “ Chiều nay xong việc, đi ăn tối với em nhé!” Tuyên nhìn nó, gật đầu.

– Đã lâu không ai nhắc đến sinh nhật của em. Năm nay, em tổ chức sinh nhật cho mình, em xin phép mời anh tham dự.

– Một dấu mốc quan trọng phải không em?

Tuyên chạm cốc rượu nhỏ mừng nó. Nó muốn uống rượu, muốn thử cảm giác được làm người lớn. Thỉnh thoảng nó phải cúi xuống, tránh ánh mắt yêu thương của người đối diện.

– Em nghĩ là một dấu mốc quan trọng. Từ nay, em có thể quyết định được nhiều việc cho mình và cho người khác.

Nó ăn chậm rãi. Lần đầu thưởng thức một món ăn do người khác gắp cho, nó thấy là lạ và thích thú. Tuyên ý tứ không hỏi chuyện gì, ngồi nhìn nó ăn và cười.

– Anh … anh có thể tặng em một món quà đặc biệt được không?

Nó dè dặt đề nghị khi xung quanh phố xá đã rực rỡ ánh đèn.

– Em cứ nói đi, nếu như anh làm được.

– Em muốn… được … ở riêng với anh hai tiếng.

Nó nghe rõ tiếng mình, cảm thấy hai tai cũng đỏ lựng. Nó không dám nhìn mặt Tuyên nhưng nó vẫn giật bắn mình khi thấy một bàn tay ấm áp đặt lên tay mình.

  • Nếu như điều đó làm em vui.

****

          – Ái chà, ranh con, tưởng mày đi làm thêm, hóa ra là vào nhà nghỉ phè phỡn.

Mẹ nó đón nó bằng một câu đay nghiến. Nó không định cãi mẹ vì hôm nay nó đang vui.

– Con lấy tiền của người ta đấy mẹ ạ

Nó ném vỉ thuốc tránh thai lên bàn. Thực ra, nó chưa muốn uống. Nó muốn giữ lâu hơn chút nữa.

          Mẹ trợn mắt nhìn nó, rồi bật cười:

          – Ranh con, mày khôn ranh hơn mẹ nghĩ.

          Nó nén tiếng thở dài. Lâu rồi nó quên cả tiếng thở dài. Nó không suy nghĩ cái gì quá lâu. Cái điều khiến nó nghĩ lâu nhất là làm cách nào để mẹ đừng mang bầu nữa.

          Ông nó đang cặm cụi đánh máy cái gì đó. Từ ngày cô thư ký nghỉ việc, ông làm tất cả những công việc lặt vặt như thảo đơn từ.

          – Ông ơi! Ông khuyên mẹ cháu đừng sinh em nữa được không ạ!

          Ông dừng tay, kính trễ xuống mũi. Hình như phải một lúc ông mới hiểu điều nó vừa nói.

          – Sao vậy cháu? Mẹ cháu nói thế à?

          – Mẹ cháu không nói gì cả, nhưng cháu biết là mẹ sẽ sinh em nữa. Em Phước được hai tuổi rồi.

          Ông bỏ kính xuống bàn, nhìn đăm chiêu vào khoảng không trước mặt. Bà ngoại mất sớm, ông nuôi mẹ nó lớn lên mà không đi bước nữa. Bác Thành nói có lần ông định gắn bó với một người cùng cơ quan nhưng mẹ nó phản đối, phá bằng được. Ông thương mẹ nó, cưng chiều cho đến tận bây giờ.

          – Ông phải để cho mẹ cháu chịu trách nhiệm chứ ạ. Mẹ cháu gần bốn mươi tuổi rồi còn gì.

          Ông nó thở dài:

          – Cháu thử thuyết phục mẹ xem. Ông bất lực rồi

          Đến lượt nó thở dài, nhìn ông mải miết với đống giấy tờ. Nó quay xuống nhà, cầm vỉ thuốc trên bàn, nuốt xuống thật sâu sự chối bỏ hạnh phúc. Bốn đứa em nhỏ dại, quá đủ cho một cuộc đời.

*****

          Mẹ nó thẫn thờ từ nhà tắm đi ra, tay cầm cái que thử trên tay, lẩm bẩm “quái lạ, sao lần này không dính nhỉ”. Nó vờ như không nghe thấy gì, cúi xuống mặc quần áo cho thằng Phước. Thằng bé mũm mĩm đáng yêu như con nhà giàu, mắt đen lay láy. Nó cúi xuống thơm em, thằng bé bật cười khanh khách, túm lọn tóc lòa xòa của chị mà nghịch. Trong khoảnh khắc ấy, tim nó thắt lại. Tại sao chị em nó lại chọn đúng cõi lòng lạnh giá của mẹ nó mà nương nhờ.

          – Chị Vân ơi! Phần thưởng của em này, em tặng chị

          Cái Dung lấy từ trong cặp sách ra một con thú bông nho nhỏ dúi vào tay chị. Con bé học giỏi y như nó ngày trước. Hồi đó còn bố, bố cũng hay thưởng cho nó những món đồ chơi. Nó thích đi chơi với bố vì bố vừa đẹp trai vừa khéo ăn nói, đi đâu nó cũng được các cô ở đó cưng chiều.

          – Chị Vân ơi, cho em góp với chị.

          Cái Ngọc ào vào nhà, trên tay vẫn còn cầm cái túi xách cũ của chị.

          – Ở đâu ra đấy? Em lấy tiền ở đâu vậy? – Nó hốt hoảng nhìn nắm tiền lẻ trên tay em

          – Em đi làm shiper đấy. Ship hàng cho quán bánh rán nhà cô Hạnh.

          Nó cầm nắm tiền trong tay cái Ngọc, thấy thơm thơm mùi mỡ rán. Nó xoa đầu em:

          – Em chị giỏi quá! Nhưng em đi bộ ship hàng à? Thế thì có mỏi không?

          – Không sao đâu chị, em đi bộ tí ấy mà – cái Ngọc hớn hở – Chị đừng cấm em nhé, em không để ảnh hưởng việc học đâu.

          Nó ôm chặt lấy hai đứa em, nói khẽ vào tai cái Ngọc:

          – Nhớ đừng mang đồ giúp mẹ nhé. Mẹ mắng, mẹ đánh cũng không được mang, nghe chưa!

          Hai đứa gật gật đầu có vẻ hiểu chuyện. Cu Thiên trên gác chạy xuống, vừa chạy vừa xì hơi “búp, búp”. Mấy chị em ôm nhau cười như nắc nẻ.

****

          – Tuyên xin nghỉ rồi. Chuyển công ty khác. Hai đứa giận nhau à?

          Chị Hằng đặt vào chỗ nó một cái hộp nho nhỏ. Hẳn chị rất thất vọng khi lâu nay cố vun vén cho nó. Nó cười gượng gạo, cố nén cho nước mắt khỏi trào lên mi. Tuyên đã rời công ty trước cho nó khỏi khó xử, cũng là để nó vẫn ổn định công việc. Dù không muốn, Tuyên vẫn phải nghe theo ý nó, kết thúc mọi thứ, ngay khi vừa nhen lên.

          – Chẳng dễ mà tìm được một đứa tử tế như nó đâu em.

          Câu nói của chị Hằng cứ văng vẳng bên tai, cho tới khi nó mở cái hộp nhỏ ra nhận thấy là một chiếc nhẫn vàng. “Em giữ để phòng thân nhé, anh hiểu và thương em”. Nó chạy ào vào nhà tắm, dấm dứt khóc, cho đến lúc nghe tiếng các em gọi rối rít bên ngoài.

          Mẹ nó từ ngoài lao vào, mặt đỏ tưng bừng. Không nói không rằng, mẹ nó túm nắm tóc buộc gọn của nó giật thẳng đứng. Nó đau điếng nhưng vẫn cắn răng không kêu một câu nào

          – Con chó, mày cho tao uống cái gì? Mày định hại bố mày à?

          Bốp, bốp. Cái tát bằng tay trái mà đau đớn vô cùng. Nó bật khóc không cưỡng lại được. Cứ đứng đó, người như bị treo dưới cánh tay của mẹ, mặt giàn giụa nước. Hai đứa em bé cũng khóc lên tru tréo. Hai con chị thì ôm chân mẹ van xin. Mẹ nó định giơ tay lên lần nữa thì ông nó đã xuống tới chân cầu thang.

          – Thôi đi!

          Mẹ nó buông tay. Nó đưa ống tay áo lên quệt vệt nước mắt, nhìn thẳng mặt mẹ nói bằng giọng rành rọt như chưa bao giờ can đảm như thế:

          – Mẹ không được phép sinh em nữa! Mẹ không xứng đáng được đẻ con ra!

          Mẹ nó trợn mắt nhìn, rồi buông thõng tay xuống rũ rượi khi nghe ông nói:

          – Nó nói đúng đấy! Từ giờ tôi cũng sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì liên quan đến chị.

          – Bố nói thật à? Bố có dám chắc …

          Mẹ nó bỏ dở câu nói đã hạ thấp giọng rồi đá chân cho đôi giày văng ra mỗi nơi một chiếc, bỏ vào phòng sập cửa cái “thình”. Chỉ chờ có thế, đám trẻ lao tới chị cả, đứa ôm, đứa khóc. Nó gục đầu xuống khóc nốt.

*****

          Một đêm thật dài, nó không ngủ được. Trên gác có tiếng bước chân ông đi lại nhè nhẹ. Mẹ nó vẫn chưa về. Để nó không phá được, mẹ nó sẽ phải vắng nhà bao nhiêu lâu nhỉ.

          Nó nhổm dậy nhìn mấy đứa em đang ngủ say. Cu Thiên, cu Phước giang chân giang tay, miệng còn nhai chóp chép. Hai đứa em gái nằm co ro nhường chỗ cho em. Cái Ngọc đã dậy thì phổng phao ra dáng. Đã có lúc nhìn em nó nghĩ đến nỗi đau đớn của mình. Khi là con của mẹ nó thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

          Nó mở chiếc túi bí mật chỗ nó cất giấu tiền ăn của mấy chị em. Nó lần lần lôi ra chiếc hộp nhỏ, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay mình. Trong tấm ảnh cưới của mẹ ngày xửa ngày xưa, bà nội đeo chiếc dây chuyền to tướng cho mẹ. Từ ngày bố mất, ông bà cấm cửa mẹ, cắt luôn sợ dây liên lạc với nó. Bao nhiêu năm không gặp, nó cũng quên mất mặt ông bà rồi.

          Chiếc nhẫn hơi rộng, xoay xoay quanh ngón tay buồn buồn. Nó áp chiếc nhẫn lên mặt, nhớ cảm giác ram ráp khi bàn tay Tuyên lau nước mắt cho nó, bàn tay xoa nhè nhẹ trên lưng…

          Tiếng mở cổng lách cách. Nó bỏ vội chiếc nhẫn vào túi, cất nhanh vào chỗ bí mật. Nó ngó ra thấy ông đang mở cổng đi ra ngoài. Ngay lập tức nó bám theo ông, nhẹ như một con mèo. Lầm lũi đi theo ông cho tới khi nó phát hiện ra chỗ mình đang đứng là phố vẫy, nơi về đêm các cô gái bán hoa hay đứng chờ khách. Ông, thì ra ông nó…

          Nó còn đang sửng sốt về ông thì phía trước một bóng người bị ông kéo ra khỏi chỗ tối đang cố giằng tay ra để thoát. Mẹ. Trời ạ, mẹ nó đứng đó để mong kiếm một đứa con.

          Nó lặng lẽ trở về nhà. Nó tìm cuốn sổ của ông, ghi chi chít các số điện thoại. Nó chụp lại một trang trong đó có số của người ở đội thi hành án.

Click to rate this post!
[Total: 1 Average: 5]

1 thought on “LỰA CHỌN”

Leave a Comment

Click to listen highlighted text!